[DC Fanfic] Gió Mưa Không Ngại
  • Buổi tối Shinichi về nhà rất muộn, chẳng mấy khi có dịp đưa Hoshi đi ăn tối rồi dạo quanh mấy nơi cô nàng thích, thành ra anh đã định không về nhà. Nhưng khi đi ngang cửa tiệm hoa, Hoshi dừng chân nhìn hoa trong tiệm một lúc rồi ngả đầu vào vai anh:
  • Hoshi
    Hoshi
    Shinichi, em muốn hoa đó, anh mua tặng em nhé?
  • Mấy bó hoa tươi chẳng là gì với anh, nên Shinichi rảo bước vào trong tiệm rồi chọn mấy mẫu hoa bó thành một bó hoa lớn, màu sắc chủ đạo chỉ có một màu tím đặc trưng. Hoshi cũng thích màu tím, như Ran.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Em cũng thích hoa à?
  • Hoshi liếc anh một lúc.
  • Hoshi
    Hoshi
    Có cô gái nào chẳng thích hoa chứ?
  • Shinichi nhìn thấy đôi mắt Hoshi, rồi lại lịm đi. Shinichi không đáp gì nữa, ký ức xa xăm khiến anh không biết mình phải nghĩ gì cho đúng, Shinichi cứ thơ thẩn như vậy suốt đoạn về, mãi đến khi về đến phòng, Hoshi nhìn anh một lúc mới ngập ngừng nói tiếp:
  • Hoshi
    Hoshi
    Hôm nay… anh ở lại đi.
  • Đáng lẽ Shinichi phải vui mừng mới phải, nhưng nhìn vào trong phòng, rồi nhìn nét mặt đỏ ửng của Hoshi, Shinichi lại lắc đầu.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Ngày khác đi, hôm nay anh còn có việc.
  • Hoshi không nói gì, chỉ gật đầu.
  • Hoshi
    Hoshi
    Em biết rồi, anh đừng tăng ca muộn quá.
  • Shinichi không giải thích gì thêm, lái xe hơn nửa thành phố về nhà.
  • Ran cũng thích hoa tím, cũng thích được tặng hoa, khi ấy cũng sẽ như Hoshi lúc này. Ánh mắt rạng rỡ, vui vẻ vì mấy bông hoa sẽ tàn phai nhanh như tuổi xuân của người con gái. Hoshi ôm bó hoa về nhà, Shinichi không còn muốn ở lại phòng Hoshi nữa, chính anh cũng không biết lúc ấy mình nghĩ gì.
  • Chỉ là hôm nay trời trở lạnh, Shinichi đột nhiên nhớ đến Ran, đến nhành hoa anh chưa tặng ngày ấy. Ran bảo:
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Có cô gái nào chẳng thích hoa chứ? Em thích hoa lắm, nhưng hoa mỗi năm chỉ cần tặng vài dịp thôi.
  • Khi ấy Shinichi còn không hiểu tại sao, ngây ngô hỏi cô rằng:
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Tại sao chỉ có vài dịp? Ngày nào anh cũng tặng cho em.
  • Ran khi ấy chỉ lắc đầu.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Không cần đâu, mỗi năm một bó là được rồi.
  • Shinichi lái xe càng lúc càng nhanh, mãi đến khi vào gara xe rồi vẫn chưa lên nhà được. Anh đứng dưới cửa nhà, chưa bao giờ anh về sớm thế này, chưa từng. Lúc gặp Hoshi, anh thường dành thời gian bên cô nhiều hơn là gia đình. Thứ gì mới mẻ cũng ngọt ngào tốt đẹp, Hoshi mới mẻ nên ngọt ngào, cũng đầy rực rỡ tốt đẹp. Shinichi chưa tìm thấy một lỗi nhỏ nào từ cô, còn Ran thì…
  • Shinichi không biết từ bao giờ anh không thích cô dịu dàng, không mong cô cứ lầm lì ở nhà giúp anh những chuyện gần xa, cũng chẳng ưa tính cách cô tiết kiệm quá thể, hay những lần cô nói tới nói lui một chuyện. Mỗi một chuyện đều phóng đại lên, trở thành một bức tường vô hình ngăn cách cả hai. Anh không cãi vả, cũng không nói cảm giác của mình với Ran. Bởi lẽ mỗi lần nhìn vào đôi mắt tím nhạt ấy, anh lại không thốt nên lời.
  • Hôm nay bó hoa trong tay dần nhạt phai, rõ ràng đã có một người trong tim, thì mỗi lúc kỷ niệm với Ran lại về. Hoshi giống cô, rất giống cô thuở đầu hò hẹn. Cũng ngây ngô, cũng dịu dàng, cũng đầy tươi sáng. Cũng cho anh những thứ anh mong muốn, cũng vuốt ve được lòng anh.
  • Còn Ran lại không, cô khi nào cũng ở đó chờ đợi. Từ màu son trên cổ áo, cô từng ghen tuông khi yêu đương, lúc thành vợ chồng chỉ có lẳng lặng chịu đựng, không một lời oán than.
  • Trong màn đêm tĩnh mịch, thành phố dần lên đèn, người nào người nấy đã về nhà nghỉ ngơi, nhưng trong lòng Shinichi chẳng có lấy nơi trú ẩn. Anh có một mái nhà, một nơi để che mưa chắn gió, nhưng anh không về được. Anh cũng muốn có nơi về, anh từng nghĩ nhà Hoshi là nơi ấy. Nhưng bây giờ, Shinichi không biết rõ mình muốn gì nữa. Có thứ gì đang dần đổi thay, mà chính anh không được rõ ràng cho lắm. Chỉ biết đáng lẽ Ran phải ghen tuông, phải đánh anh mắng anh, phải nặng nề mắng chửi anh, hoặc là làm những chuyện anh không ưa mới phải.
  • Nhưng cô từ trước giờ vẫn như thế. Yêu đương nồng nhiệt bao nhiêu, thì về làm vợ anh càng yên tĩnh bấy nhiêu. Shinichi không chắc cô có buồn không khi anh thay lòng đổi dạ, bởi vì Ran bình tĩnh quá, bình tĩnh tới mức anh cho rằng cô chẳng cần anh.
  • Điếu thuốc trong tay đã đốt lên, trong đêm thanh lặng người ta cần một thứ gì đó kích thích để bình tĩnh lại. Shinichi đưa lên miệng, nếu là Hoshi, cô sẽ nói gì? Cô ấy sẽ bảo không thích mùi thuốc, anh đừng hút nữa.
  • Còn Ran thì sao? Cô chưa từng bảo anh bỏ thuốc, từ sau khi có Kami, anh biết thuốc lá không tốt cho Kami và cả cô nữa, nên anh không hút nữa.
  • Hoshi là dạng người không thích sẽ nói thẳng không thích, còn Ran là người đặt hết lòng tin vào anh, biết anh nên làm gì hoặc không.
  • Không phải kịch bản nào người vợ cũng nên quá quắt nên hờn ghen, để anh mới có thể danh chính ngôn thuận nói rằng cô ấy không hợp, anh không thích ồn ào nên chọn cách ra đi sao? Nhưng Ran thì không… cô chưa từng như thế.
14
Chương 12